Không hề thiếu những người chỉ sống cho hết cuộc đời mà không hưởng thụ được bất cứ thứ gì.
Sống là để tận hưởng, chúng ta cần phải vui và tận hưởng trong từng giây từng phút đang dần trôi. Vậy thì cớ sao chúng ta lại hay buồn rầu hay phiền muộn vì những điều không đâu trên đời?
Chúng ta thường mất quá nhiều thời gian để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi “Làm thế nào để có thể sống vui vẻ”, nhưng lại thường hành động ngược lại và đem rước những điều phiền muộn đến cho mình. Chúng ta cũng oán trách về cuộc đời, cho rằng mình là người đáng thương và đáng oan ức nhất, cho rằng lẽ ra bản thân không cần phải gánh chịu những khổ đau như hiện tại. Không chỉ thế, chúng ta còn cất công đi tìm nguồn cơn gây ra những nỗi đau cho bản thân, không biết rằng chẳng ai khác mà chính chúng ta mới là người tự làm khổ mình.
Khơi nguồn của những nỗi buồn rầu, phiền muộn trong cuộc sống chính là vì ta mất quá nhiều thời gian cho những người mà mình không thích, hoặc là người chẳng thèm quan tâm đến việc ta là ai trong cuộc đời này.
Chúng ta đều có thể không thích hay nặng nề hơn là ghét một ai đó. Khi những cảm xúc tiêu cực phát sinh, thay vì có thể ngó lơ và gạt họ ra khỏi cuộc đời mình thì ta lại lựa chọn dành phần nhiều suy nghĩ của mình cho họ, quan sát từng hành động lời nói của họ hằng ngày, không ngừng soi mói những điều từ người đó mà bản thân không thấy vừa mắt. Ngày ngày trôi qua, hàng giờ trôi qua, chúng ta có vẻ như là hả hê với những gì mình đã làm mà không biết rằng thứ cảm xúc hả hê đó chính là một liều thuốc độc đang khiến tâm hồn ta chết dần chết mòn.
Điển hình nhất là trong chuyện yêu đương, cứ mãi chạy đuổi theo một người không yêu mình cũng chính là cách “hành hạ” bản thân mà ai cũng thích (và từng) làm. Có một câu nói rất nổi tiếng, rằng việc yêu một người không yêu mình cũng giống với việc chúng ta đang khờ dại chờ đợi một chuyến tàu hỏa xuất hiện tại sân bay vậy. Thay vì thế, tại sao lại không đổi mục tiêu chờ đợi của mình thành một chuyến bay, hoặc là lập tức rời sân bay đó để đến nhà ga nơi ta có thể tìm được một chuyến tàu hỏa cho cuộc đời mình?
Trong những chuyện về tình cảm đã phức tạp như thế, chúng ta lại vẫn chưa hài lòng và tiếp tục tạo thêm cho mình những áp lực khác như là hay suy nghĩ nhiều, làm quá mọi thứ lên và luôn thiếu tự tin vào bản thân mình.
Nếu chỉ có một cuộc đời để sống thì hãy sống sao cho thật xứng đáng với cuộc đời đó. Cuộc đời của mỗi người đều do chính họ làm chủ, và nếu chưa thử thì bạn sẽ không biết được khả năng tiềm ẩn của mình sẽ thực sự đạt được đến đâu. Trong mọi chuyện bạn làm, dù bạn không chắc chắn rằng liệu mình có thể làm nó trở nên hoàn hảo được không, hãy chắc rằng bạn sẽ làm nó bằng hết sức mình và tốt nhất có thể bằng sự tự tin của chính mình. Thế là được rồi.
Cũng như khi một chuyện gì đó không may mắn xảy ra, thay vì suy nghĩ nhiều và than phiền mệt mỏi, hãy xem đó là một bài học kinh nghiệm cho mình. Đừng suy nghĩ quá nhiều về việc đó vì nó có thể khiến chúng ta biến chuyện bé thành ra chuyện to. Hãy suy nghĩ mọi vấn đề một cách đơn giản hơn, học cho mình những bài học kinh nghiệm mà không có ai giảng dạy cho bạn, rồi tiếp tục dũng cảm chiến đấu với cuộc đời này. Đó mới chính là những gì mà chúng ta cần làm.
Muốn sống vui vẻ thực ra chỉ đơn giản vô cùng. Chúng ta chỉ cần luôn tự tin vào bản thân, đừng quá quan trọng hóa mọi vấn đề vì chuyện gì rồi cũng sẽ tìm ra được cách giải quyết thôi. Và thay vì tặng thời gian quý giá của mình cho một người không trân trọng điều quý giá đó của bạn, hãy dành thời gian để nghĩ và làm những việc ưu tiên cho bản thân nhiều hơn nữa!